Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Thì Thầm Bên Bàn Phím

Khi viết những dòng thư thì thầm bên bàn phím,em đã phải mất trắng một đêm để suy nghĩ.Em hiểu rằng, dù  đau đớn, e không thể cùng anh đi đến cuối con đường.

Em không có được nhan sắc rạng ngời để anh có thể hãnh diện đem khoe với bạn bè, nhưng em có sự dịu dàng của một tâm hồn đa cảm, có sự quyết đoán của của một trái tim kiêu hãnh, có sự thấu hiểu của của một tấm lòng trắc ẩn, bao dung. Chính điều đó đã chinh phục anh, khiến anh yêu em.
Chúng mình đã từng có những tháng ngày vô cùng hạnh phúc và êm đềm phải không Nguyên. Đến giờ nghĩ lại, và cả sau này cũng thế, em vẫn luôn thấy biết ơn anh vì đã cho em được yêu và biết yêu. Em vẫn nhớ lắm vòng tay tha thiết, che chở em! Em vẫn nhớ lắm nụ môi hôn nồng nàn anh trao tặng! Em cũng nhớ nhiều bờ vai anh vững chắc cho em nương tựa. Và em cũng nhớ vô cùng những cử chỉ chăm sóc ân cần, những lời dặn dò lo lắng khi em buồn đau. Và… em cũng chẳng thể nào quên lời anh nói sẽ cùng em ‘’ mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.’’
Cuộc tình của chúng mình đã từng  rất hạnh phúc, đã từng rất yên bình. Nhưng hình như khi sống lâu trong yên bình quá, người ta lại thèm được nếm trải giông tố, thèm được nếm trải những những thử nghiệm mạo hiểm mà không hề nghĩ rằng: Rất có thể mình sẽ bị giông tố vùi dập, rất có thể mình sẽ không bao giờ còn được nếm trải lại những ngày bình yên. Người ta thường không biết thực sự mình đang có gì, đang cần gì, cho đến khi đánh mất nó. Phải không anh?
Thì Thầm Bên Bàn Phím
Nguyên thương yêu!
Em sẽ vẫn nghĩ mình là người hạnh phúc nhất cho đến một ngày tình cờ, e đọc được một tin nhắn trong hòm thư của anh, gửi cho một cô gái. Em là một cô gái khá hiện đại và phóng khoáng. Em sẽ không hẹp hòi tới mức kiểm soát anh, không cho anh có những người bạn khác giới. Em đã định thoát ra và mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như em không đưa mắt nhìn lướt qua thời gian hiển thị tin nhắn được gửi đi. Em vẫn nhớ thời gian đó của ngày hôm qua, cả ngày anh không gọi cho em, anh nói là anh đã có một ngày thật bận rộn và mệt mỏi. Vậy mà anh vẫn có thời gian để nhắn tin cho một cô bạn gái. Sau đó khá lâu, anh mới gọi cho em. Em tò mò đọc ngược lên những tin nhắn trước đó xem có việc gì quan trọng đến thế. Và con tim em như chết lặng, tựa như máu đã rút ngược khỏi con tim em và trôi đi đâu hết. Từng dòng, từng dòng tin nhắn như đang nhảy múa, diễu cợt em. Anh nói với cô gái ấy là anh chưa có người yêu, anh vẫn đang là một khu vườn trống và đang tìm một người chủ biết cách chăm sóc, vun xới nó. Anh và cô ấy đã trao đổi số điện thoại cho nhau để tiện chuyện trò, anh còn dặn cô ấy không được nhắn tin vì anh không thích bị làm phiền. Hai người đã trò chuyện với nhau khá thân mật và cho nhau cả địa chỉ nhà, cơ quan. Hai người đã từng trò chuyện với nhau cả ngày dài, mà anh nói với em là ‘’rất bận‘’.
Nguyên đã từng là của em ạ. Em đã vô cùng đau đớn, tưởng có thể chết đi được. Nhưng em vẫn cố giữ bình tĩnh để không gọi điện ngay cho anh hỏi cho ra lẽ. Đến tối hôm sau, em đã thử hỏi anh xem anh có điều gì dấu em không? Trong trái tim anh, anh có thực sự coi em là người yêu của anh không? Và hiện tại, anh có ai đó ngoài em không? Nhưng Nguyên ơi, Nguyên lại làm tan nát lòng em khi vẫn bằng cái giọng rất ‘’chân thành ‘’ nói rằng Nguyên chỉ yêu có mình em và đang cố hết sức để xây đắp hạnh phúc tương lai với em. Em đã cố gắng đến run người, nắm chặt tay mình lại để không nói ra rằng em đã đọc được tin nhắn của anh, để không hét lên rằng sao anh cứ nói dối tỉnh bơ như thế? Đâu là những lời nói thực lòng anh đã nói với em hả Nguyên? Và sao anh phải làm em đau lòng như thế khi em đã từng tha thứ cho anh một lần? Phải chăng đó là bản chất con người của anh mà em giờ mới khám phá ra?
Em biết anh mang ơn em vì em đã giúp đỡ anh khá nhiều trong cuộc sống. Nhưng em không muốn anh trả ơn em bằng thân xác của anh, trong khi trái tim anh đang ở bên người khác. Có rất nhiều cách để trả ơn một người mà anh? Nếu thực sự anh từng có lúc đã muốn yêu em và giờ không còn yêu nữa, anh có thể nói với em như một người đàn ông chân chính. Em không đẹp nhưng em có lòng tự trọng. Em đã từng nói, nếu một ngày mình không còn yêu nhau nữa, ta hãy nói chuyện thẳng thắn với nhau như hai người bạn, đừng lừa dối và làm tổn thương nhau. Em sẽ không giữ anh đâu nếu trái tim anh không còn yêu em nữa. Và em cũng biết điều đó là không thể. Bởi người ta có thể nắm giữ, chiếm đoạt được rất nhiều thứ, nhưng không thể nắm giữ một trái tim đã muốn ra đi.
Em chưa nói với anh rằng, em rất khâm phục chuyện tình của cặp tài tử điện ảnh Mỹ Brad-Angeli, anh nhỉ? Họ chưa từng danh chính ngôn thuận với nhau bằng một hôn lễ. Nhưng họ đã đối xử với nhau bằng tất cả sự tôn trọng, tình yêu và trách nhiệm của một cặp vợ chồng đích thực. Bởi vậy em nghĩ rằng, mọi lời hứa hẹn hay chiếc nhẫn đính hôn, chẳng có gì là quan trọng trong tình yêu. Cái quan trọng và quyết định là trong trái tim hai người, họ thực sự là gì của nhau, ở vị trí nào trong nhau. Điều đó sẽ quyết định mối tình ấy sâu đậm đến đâu, dài lâu đến đâu.
Thì Thầm Bên Bàn Phím
Có thể mọi người sẽ nói rằng cái tôi của em quá lớn, rằng sao em không nói rõ mọi chuyện với anh, rằng sao em quá vội vàng. Nhưng trái tim em có lý lẽ riêng của nó anh à. Nó đã đi quá định mức giới hạn rồi. Em thấy cuộc tình này làm em đau đớn quá nhiều, đánh mất niềm tin của em quá nhiều. Và giờ em thấy thương cho mình quá! Nhưng thật lạ là em không khóc được anh à. Cả đêm em đã nằm suy nghĩ mà không có một giọt nước mắt nào chảy ra. Có lẽ là nó đã không còn để chảy nữa, hoặc nó  thấy không xứng đáng phải chảy ra chăng? Viết đến đây em lại chợt nhớ đến một câu hát mà em đã rất thích:
‘’ Với em giờ này
Có những điều quan trọng hơn cả sự lừa dối
… và yêu anh.
Thế nhé Nguyên thân yêu! Mặc kệ ai nói gì, mặc kệ ai không hiểu, nhưng em tin chắc rằng cả anh và em, chúng ta đều hiểu rằng vì sao tình yêu của chúng ta tan vỡ. Bởi vì khi một tình yêu tan vỡ, chỉ có hai người yêu nhau mới thực sự biết: Vì sao họ hết yêu nhau.
( Phan Nguyen )
theo blogviet.com.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét