Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Lại thêm một ngày nữa anh nhớ về em

[IMG]
Sáng nay dậy đầu đau như vỡ ra, cũng tại đêm qua uống hơi nhiều. Nhớ mình có nhắn tin cho ai đó, mà không nhớ nỗi là ai, kiểm tra lại tin nhắn để biết mình gửi cho ai và viết gì. Là em. Nói mình nhớ em. Ngẩn ngơ hồi lâu, chẳng biết gửi khi nào, hôm qua say quá mà. Anh ít khi uống rượu chỉ tại hôm qua có tiệc của công ty. Giờ nhớ rồi.
Bao lâu rồi không gặp em, cũng mấy tháng chứ ít gì. Lúc nào rảnh việc là suy nghĩ vẫn vơ về em, nhưng thực sự thì chẳng biết nên làm gì. Làm việc và làm việc, bây giờ chỉ có cách làm việc để thôi không nhớ em. Tìm cách lãng quên đi.
Mổi chiều tan sở anh hay lang thang qua các con đường kỷ niệm xưa. cũng chẳng biết mình làm vậy vì sao, chỉ biết rằng, những chuyện thầm lặng đó làm anh vơi bớt phần nào nổi nhớ em.
Từ ngày đi làm bắt đầu một công việc mới và cuộc sống mới, cố gằng để tạo nên một thói quen mới, không muốn nhớ, nhưng trái tim cứ anh bắt nhớ. Nó đang làm phản anh đây mà. Yên bình mà cứ nhớ để lại buồn.
Lúc rảnh rỗi, lướt face và vào tường của em xem…cho đỡ nhớ. Thời gian này, không hiểu sao lại rất nhớ em, làm việc mà không thể tập trung được, cứ hay suy nghĩ vớ vẫn, và những mộng mơ ngày trước. Có hôm thấy cây địa lan trên bàn làm việc ra hoa, lại nghĩ:” có giống tình anh, chờ đợi bao ngày không hả em? Đến khi nào hoa của mình sẽ nở?”.
Anh thực sự đã khép kín và khóa chặt ngăn tình yêu trong trái tim mình lại. Chẳng hy vọng về một người nào đó có thể mở ra một lần nữa, có lẽ đã quá đủ đau để hiểu, tình yêu chẳng dễ dàng, cũng giống như lửa tình chân thật của anh chẳng thể làm tan chảy lớp băng vĩnh cửu trong trái tim em. Em đến và đi cũng như làn gió và để lại mình anh. Một cuộc tình ngắn ngủi cũng đủ để anh hiểu rằng em chưa bao giờ yêu anh như lời em nói.
[IMG]
Đã đôi lần chạy sau xe em, nhìn trộm thôi. Sau đó lại đổi hướng, tìm một góc cho mình nơi quán quen ngày ấy. Ngồi một mình, từng dòng ký ức hiện rõ trong tim, từng chút một, từ lúc biết đến em, thích em, rồi yêu nữa, và hàng ngàn những kỷ niệm nhỏ cùng những chuyện linh tinh khác. Những tin nhắn em gửi cho anh, anh chưa bao giờ xóa, giờ đây đọc lại, xóa từng tin một, một cách chậm rãi, anh đang lưu luyến cho một tình yêu đã lụi tàn. anh nhấp một ngụm cà phê đắng chát, ly cafe ngày nào, cười mỉm một mình :” Ừ…thì thôi vậy, mọi chuyện rồi cũng qua nhanh thôi, em à…”
Bây giờ anh đã chấp nhận mình là ai, và mình cần làm gì, anh biết, thời gian tiếp đây anh sẽ cần phải từ bỏ thói quen, nhắn tin cho ai đó mỗi đêm dù là rất nhớ, và anh biết anh cần sống khác một chút, anh đã thực sự chấp nhận.
Bỗng vang lên bên anh bài hát mà như muốn khơi lại lòng anh. Anh lẩm bẩm theo :
“ Tell me why I can’t be there where you are. There’s something missing in my heart. ”
Tự nhiên anh thấy bình yên đến lạ. Tự nhủ bản thân: ” Bình yên nhé, tôi ơi ….”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét